Chúng ta được quy ước phải suy nghĩ về những điều nhỏ bé, đơn giản hóa, không được tham lam, và hoàn toàn mong đợi ít hơn và yêu cầu ít hơn từ cuộc sống. Ta được dạy rằng cần biết hạnh phúc và biết ơn về những gì mình đang có và rằng có nhiều người khác kém may mắn hơn mình. Tôi từng đọc được ở đâu đó rằng, như một thí nghiệm, ai đó đặt hai biển quảng cáo trong cùng một bài báo. Họ đề xuất công việc như nhau, cùng số giờ làm, nhưng một cái đề nghị trả một mức lương cao gấp nhiều lần những cái kia.
Đoán xem? Khoảng 10 lần thì đa số mọi người nộp đơn cho một công việc được trả lương thấp hơn? Người ta thường suy nghĩ tầm thường. Và đó là một trong những lí do họ thất bại.
Hầu hết mọi người e sợ việc nghĩ lớn, họ sợ thành công, sợ giàu có. Với đa số, giàu có là một giấc mơ tuyệt vời, nhưng họ thoải mái với những giấc mơ – nó thật đẹp và khiến họ cảm thấy tốt hơn. Nhưng những người thực sự thành công và giàu có đưa nó đến một nấc thang mới – họ tận tâm cho việc trở nên giàu có, thành công, và họ sẵn sàng tiếp tục như vậy cho đến khi giấc mơ thành hiện thực.
Bạn có thể có bất cứ thứ gì mình muốn – hãy nói ra, chọn nó, và tận tụy hết mình vì nó. Hãy bắt đầu nghĩ lớn. Mưu cầu nhiều hơn. Đời là như vậy – nó phát triển thuận theo tự nhiên, nó đi lên, nó tìm kiếm nhiều hơn những gì đang có, nó đạt được mục tiêu. Đó không phải là một điều xấu. Điều xấu là rằng ta được dạy phải biết thu mình lại và chấp nhận ít hơn. Bi kịch của nhiều người là rằng họ cho rằng không có đủ để phân phát và họ không được giành lấy nhiều hơn phần công bằng của mình. Nhưng có đủ – đủ tiền bạc và đủ thành công – đủ mọi thứ – vũ trụ không bao giờ cạn kiệt, nó chỉ tạo ra nhiều và nhiều hơn nữa. Đáng tiếc thay ta không mưu cầu nó! Bạn càng đạt được nhiều, bạn càng truyền cảm hứng nhiều hơn cho những người khác, bạn có thể chia sẻ nhiều hơn, bạn có thể đóng góp cho những người xung quanh, bạn có thể làm giàu cho thế giới.
Có một câu nói tôi rất tâm đắc, thường được quy nhầm cho Nelson Mandela nhưng thực sự là được trích ra từ cuốn sách “A course in miracles”, tóm lại như thế này:
Nỗi sợ lớn nhất của ta không phải là rằng ta không đủ giỏi, nỗi sợ sâu thẳm của ta là rằng ta có quyền năng vô tận. Đó là ánh sáng của ta, không phải bóng tối làm ta sợ hãi. Chúng ta tự hỏi mình “Mình là ai mà đòi thông minh, xinh đẹp, tài năng và hoàn hảo?” Thực ra thì, bạn là ai để không được như vậy? Bạn là một đứa con của chúa. Chẳng có gì khai sáng về việc khép mình lại để cho những người khác không cảm thấy dễ dao động khi ở bên bạn. Ta được sinh ra để minh chứng cho ánh hào quang của Chúa trong chính mình. Nó không chỉ ở trong một vài người, nó tồn tại trong chính mỗi chúng ta, và khi ta để ánh sáng của chính mình tỏa rạng, ta vô tình cho phép người khác điều tương tự. Khi ta được giải phóng khỏi nỗi sợ của chính mình, sự hiện diện của ta tự động giải phóng những người khác.
Quả là một câu nói tuyệt vời! Bạn có thể làm và trở thành bất kì ai bạn muốn. Không có giới hạn. Đó là sức mạnh của việc nghĩ lớn!
Nguồn : The Power of Thinking Big